Osho từng nói:
"Chỉ khi bạn buông bỏ, bạn mới có thể yêu một cách trọn vẹn. Chỉ khi bạn không còn níu giữ, bạn mới thực sự hiểu tình yêu là gì."
Chúng ta thường nghĩ rằng yêu là nắm giữ, là giữ chặt lấy người kia để họ mãi thuộc về ta. Nhưng càng bám víu, ta càng thấy bất an. Càng kiểm soát, ta càng sợ mất đi. Osho dạy rằng tình yêu thực sự không đến từ sự chiếm hữu, mà đến từ sự buông bỏ.
Nhưng buông bỏ không có nghĩa là rời bỏ hay thờ ơ. Buông bỏ là thả lỏng tâm trí, để tình yêu tuôn chảy một cách tự nhiên, không bị giới hạn bởi sợ hãi hay mong cầu.
Vậy làm thế nào để buông bỏ mà vẫn yêu một cách trọn vẹn?
Phần lớn con người yêu thương theo bản năng – và bản năng này thường bị trộn lẫn với nỗi sợ hãi, ham muốn và sự kiểm soát. Khi ta yêu, ta mong muốn người kia thuộc về ta, không thay đổi, không rời xa.
Khi yêu, ta đòi hỏi đối phương phải đáp ứng mong muốn của ta.
Ta sợ họ thay đổi, sợ họ yêu người khác, sợ họ không còn như ta mong đợi.
Ta ghen tuông, ta bất an, ta tạo ra vô số điều kiện cho tình yêu.
Nhưng Osho nói rằng:
"Mọi nỗi sợ trong tình yêu đều đến từ một điều: bạn không thật sự yêu, bạn chỉ muốn sở hữu."
Sở hữu là gì? Nó là khi ta coi người kia là một phần mở rộng của bản thân, là một thứ gì đó ta có thể kiểm soát. Nhưng sự thật là không ai có thể thuộc về ai.
Một bông hoa không thể giữ cánh hoa của nó mãi mãi – nếu không, nó sẽ không bao giờ nở rộ.
Một con chim không thể bị nhốt trong lồng – nếu không, nó sẽ không bao giờ cất cánh.
Một con người không thể bị kiểm soát – nếu không, họ sẽ không bao giờ thực sự yêu thương.
Chiếm hữu luôn đi kèm với sợ hãi và khổ đau, bởi vì nó đi ngược lại với bản chất của sự sống: sự tự do và biến đổi liên tục.
Buông bỏ không có nghĩa là thờ ơ hay dửng dưng. Nó có nghĩa là yêu mà không bám víu, không mong cầu, không ràng buộc.
Osho nói:
"Hãy yêu như một dòng sông – nó không nắm giữ nước, nó chỉ để nước tuôn chảy. Hãy yêu như một ngọn gió – nó không giữ lại hương thơm, nó chỉ để hương thơm lan tỏa khắp nơi."
Buông bỏ trong tình yêu có nghĩa là:
Chấp nhận sự thay đổi: Người kia có thể thay đổi, có thể không còn yêu ta như trước. Điều đó là tự nhiên. Tình yêu không phải là một vật thể bất động – nó là một dòng chảy không ngừng.
Không mong cầu điều kiện: Yêu không phải để được yêu lại, không phải để người kia làm ta hạnh phúc. Nếu tình yêu của ta phụ thuộc vào người khác, đó không phải là tình yêu – đó là một thỏa thuận.
Không kiểm soát: Ta không thể bắt ai đó mãi mãi là của ta, bởi vì con người là tự do. Tình yêu đích thực không phải là một nhà tù, mà là một không gian để cả hai cùng phát triển.
Khi ta buông bỏ, ta không mất đi tình yêu – ngược lại, ta cho tình yêu cơ hội để trở thành thuần khiết và tự do nhất.
Khi bạn yêu một người mà không mong họ thuộc về bạn, tình yêu đó không còn là tình yêu thông thường – nó đã trở thành một trạng thái thiêng liêng.
Bạn yêu không vì người kia làm bạn hạnh phúc, mà vì tình yêu tự tuôn chảy trong bạn.
Bạn yêu không vì cần ai đó bên cạnh, mà vì bạn đã đủ đầy và muốn sẻ chia.
Bạn yêu không vì nỗi sợ mất mát, mà vì bạn tôn trọng tự do của chính mình và của người kia.
Lúc đó, tình yêu không còn là sự phụ thuộc, mà là một sự dâng hiến thuần khiết. Bạn yêu chỉ vì bạn yêu – không vì lý do nào cả.
Osho gọi đây là tình yêu của một tâm hồn thức tỉnh. Một tình yêu không dính mắc, không làm tổn thương ai, không tạo ra sự đau khổ. Một tình yêu không phải là một giao dịch, mà là một trạng thái tự nhiên của tâm thức.
Osho nói:
"Tình yêu giống như một ngọn lửa. Nếu bạn ôm nó quá chặt, bạn sẽ bị bỏng. Nhưng nếu bạn để nó cháy tự nhiên, ánh sáng của nó sẽ lan tỏa mãi mãi."
Tình yêu là một nghệ thuật – và nó đòi hỏi sự tỉnh thức.
Nếu bạn yêu với sự bám víu, tình yêu sẽ trở thành một chuỗi những đau khổ.
Nếu bạn yêu với sự tự do, tình yêu sẽ trở thành một nguồn ánh sáng vô tận.
Buông bỏ không có nghĩa là mất đi tình yêu – mà là để tình yêu có không gian để phát triển, để tự do tỏa sáng.
Hãy yêu mà không bám víu. Hãy yêu mà không chiếm hữu. Hãy yêu mà không mong cầu.
Và khi bạn làm được điều đó, bạn sẽ hiểu được tình yêu đích thực là gì.