Osho nhấn mạnh rằng tình yêu đích thực không bao giờ là sự quyến luyến, bởi quyến luyến là một dạng ham muốn được ngụy trang. Khi ta nói rằng mình yêu ai đó, phần lớn thời gian, ta thực chất đang muốn sở hữu họ, muốn họ trở thành một phần của mình. Đó không phải là tình yêu – đó là một cơ chế tâm lý của cái tôi, nơi mà ta khao khát một điều gì đó bên ngoài để lấp đầy sự trống rỗng bên trong.
Sự quyến luyến luôn đi kèm với nỗi sợ hãi. Khi yêu ai đó một cách ràng buộc, ta lo sợ mất họ, sợ họ thay đổi, sợ họ không còn thuộc về ta. Ta ghen tuông, kiểm soát, và cố gắng giữ chặt. Trong quá trình đó, tình yêu dần dần biến chất, trở thành một loại nhà tù vô hình mà cả hai người đều mắc kẹt.
Một người đang quyến luyến với ai đó sẽ không thể chấp nhận sự tự do của người kia. Họ muốn người mình yêu chỉ thuộc về mình, chỉ làm điều mà họ cảm thấy an toàn. Nhưng tình yêu đích thực không phải là kiểm soát. Nếu ta muốn người mình yêu chỉ ở bên ta, làm theo ý ta, ta đang yêu bản thân mình nhiều hơn là yêu họ.
Quyến luyến chính là nguồn gốc của đau khổ. Khi ta xem ai đó là "của mình", ta sẽ sớm nhận ra rằng không có gì thực sự thuộc về ta. Mọi thứ trong cuộc sống đều thay đổi: cảm xúc thay đổi, con người thay đổi, ngay cả chính ta cũng thay đổi từng ngày. Khi ta bám víu vào ai đó và mong muốn họ mãi mãi như ban đầu, ta đang đi ngược lại với dòng chảy tự nhiên của cuộc sống.
Osho thường ví tình yêu như một bông hoa:
Một bông hoa tỏa hương thơm không vì ai cả, không đòi hỏi ai phải đến ngửi. Nó đơn giản là chính nó, tỏa sáng và chia sẻ vẻ đẹp của mình với thế giới.
Nếu ai đó đến và tận hưởng hương thơm ấy, bông hoa không cảm thấy kiêu hãnh. Nếu không ai để ý đến nó, bông hoa cũng không buồn bã.
Đó là tình yêu vô điều kiện – một tình yêu không đòi hỏi, không bám víu, không mong cầu.
Tuy nhiên, con người lại thường có xu hướng hái bông hoa ấy, mang về nhà, đặt vào trong lọ. Khi đó, hoa không còn là hoa nữa – nó dần héo tàn. Tình yêu cũng vậy. Khi ta cố gắng giữ lấy ai đó, biến họ thành của riêng mình, ta đang tước đi tự do của họ, cũng như chính mình. Tình yêu chân thật không phải là hái hoa, mà là ngắm nhìn nó nở rộ trong tự do.
Osho nói: "Nếu bạn yêu một người, hãy để họ được tự do. Nếu họ quay lại, họ thuộc về bạn; nếu không, họ chưa bao giờ là của bạn."
Tình yêu thực sự không dựa trên sự ràng buộc mà dựa trên sự tự do và chấp nhận.
Khi ta yêu ai đó mà không muốn kiểm soát họ, khi ta có thể để họ tự do mà vẫn cảm thấy hạnh phúc, đó là tình yêu chân thật. Còn khi tình yêu biến thành một loại hợp đồng ngầm, một dạng trao đổi – "Tôi yêu bạn, nhưng bạn phải làm thế này thế kia" – thì đó không còn là tình yêu, mà chỉ là sự giao dịch của cái tôi.
Sự quyến luyến luôn đi kèm với nỗi sợ: sợ bị phản bội, sợ bị bỏ rơi, sợ không đủ tốt. Khi ta yêu ai đó từ nỗi sợ hãi, tình yêu đó sẽ chứa đầy nghi ngờ và bất an. Nhưng tình yêu đích thực là lòng tin tuyệt đối.
Nếu ta thực sự yêu ai đó, ta sẽ tin vào sự lựa chọn của họ, dù họ có ở bên ta hay không.
Nếu ta yêu mà không đòi hỏi sự cam kết, tình yêu ấy sẽ trở thành tự do tuyệt đối.
Nếu ta buông bỏ kỳ vọng, tình yêu sẽ không còn là nỗi đau, mà trở thành niềm vui thuần khiết.
Tình yêu đích thực giống như bầu trời – rộng mở, bao la, không giới hạn. Còn sự quyến luyến giống như một chiếc lồng – dù nó có đẹp đến đâu, vẫn chỉ là một sự giam cầm. Osho chỉ ra rằng, người thực sự biết yêu là người biết để tình yêu được tự do, không ràng buộc, không mong cầu.